Jonghyun – là cái tên mà mỗi lần có ai đó nhắc đến tôi đều giật nảy mình (cảm giác như có ai đó gọi tên chính mình).
Jonghyun – là người khiến tôi mỗi lần mệt mỏi đều phải bật “So goodbye” để nghe, để tự đắm mình vào đâu đó, rồi cũng tự tĩnh tâm trở lại.
Jonghyun – là người mà tôi gọi là ultimate bias, tức là bias bất biến, là bias số 1.
Jonghyun – là người tôi hay gọi vui hai tiếng ‘anh nhà’, vì như vậy nghe có phần thân thuộc.
———
Jonghyun, Jonghyun, Jonghyun…
———
Một số bạn bè ở gần tôi đều biết, nếu có một ngày được đi fansign, tôi chỉ muốn đứng trước mặt Jonghyun, rồi dùng hết chân thành của hai mươi năm qua mà nói: “I have loved you all those years.”
Tôi dùng tiếng Anh vì nói tiếng Việt thì đương nhiên anh sẽ không hiểu, nói tiếng Hàn thì rõ ràng trắng trợn quá; cho dù đây không phải tình cảm nam – nữ bình thường, tôi cũng không mặt dày đến mức đứng trước người mình yêu mà nói ’em yêu anh’ rõ ràng rành mạch được. Jonghyun biết tiếng Anh, có thể là nói không tốt, nhưng với câu dễ hiểu như vậy chắc chắn anh sẽ hiểu mà thôi. Còn lý do tôi dùng thì hoàn thành, thì dễ hiểu là tôi muốn nhấn mạnh chuyện đã yêu anh suốt thời gian qua, thì hoàn thành còn có ý nối tiếp ở tương lai nữa.
Sẽ không sao nếu như Jonghyun không hiểu được hết ý tứ trong câu nói ngắn đó, dù sao đó cũng chỉ là một lời trong vạn lời mà khi làm thần tượng anh được nghe. Với cả, tôi cũng không có niềm tin mãnh liệt lắm vào chuyện sẽ một lần được gặp anh như vậy.
Nhưng đời đưa đẩy đó, có khi một ngày thức dậy lại nhận ra không còn yêu nhau như ngày nào thì sao… (à, câu này còn hoang tưởng vô độ hơn bất kì câu nói nào khác, vì thật ra Jonghyun từ lâu trong tiềm thức tôi đã vượt xa cái từ “bias” rồi, nên nói cho có lệ vậy thôi.)
Sinh nhật nửa năm mươi rồi, Jonghyun giờ đã không thể dùng từ ‘trưởng thành’ để chúc nữa, đàn ông nửa năm mươi, lại còn lăn lộn trong giới showbiz được mười năm, dù cho có hay trêu đùa như thế nào, tôi cũng biết anh vốn đã trưởng thành từ rất lâu rồi. Trẻ con một chút, làm màu một chút, hay trêu chọc người này người kia một chút, nhưng người già nửa năm mươi của tôi cũng dạo này toàn than vãn cô đơn, toàn than vãn mệt mỏi, ý chừng cũng đầy dấu hiệu của tuổi tác rồi.
A, hay sau này nếu có duyên gặp Jonghyun thì lại bảo “Hãy cùng nhau già đi nhé anh!”
Ý không phải là sến súa như kiểu vợ chồng già đi cạnh nhau, mà ở đây chính là cùng nhau trưởng thành thêm nữa, cùng nhau già dặn đi. Dù Jonghyun có con đường của anh ấy, nhưng con đường đó làm sao thiếu được bóng dáng và tình cảm của những người yêu thương anh (như tôi nè T_T). Còn tôi, dù cả đời này có thể không gặp Jonghyun, nhưng chính là nhìn thấy anh mỗi ngày mà tự thêm nỗ lực, tự đặt anh vào một phần mục tiêu đời mình.
Chính là đôi bên cùng nhau già đi đó, vì cuộc sống của Jonghyun không thể thiếu người hâm mộ, còn cuộc sống của người hâm mộ dĩ nhiên càng không thể thiếu anh.
———
Quay lại vấn đề chính, chúc mừng sinh nhật anh nhà nửa năm mươi của tôi. Tôi mong anh hạnh phúc, tôi mong anh sức khỏe, tôi mong anh thành công. Và hơn hết, tôi mong chính mình yên ổn dõi theo anh đến hết con đường anh đã chọn…
———
Even if it hurts
Even if you make me cry
I love you
———
[Happy birthday]